12-Lovely
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Chuyen. Cam? dong^. ky` I

2 posters

Go down

Chuyen. Cam? dong^. ky` I Empty Chuyen. Cam? dong^. ky` I

Bài gửi by Tu Quoc Hung Mon Jun 30, 2008 10:03 am

CHIẾC XE VÀ QUYỂN SÁCH

Đây là câu chuyện có thực, tôi viết lại để chia sẽ nó với bạn, bạn bè của bạn và gia đình của họ.
Hồi ấy Trung mới 8 tuổi. Cái tuổi của sự hồn nhiên thơ dại, tuổi của những ước mơ thật trẻ con mà
đầy ý nghĩa. Ba mẹ làm ở đồn điền cao su, suốt ngày đầu tắt mặt tối, cậu sống bên bà, người bà dậy sớm thức khuya, đôi lưng còng vì dãi dầu nắng mưa bán mặt cho đất bán lưng cho trời nuôi cha cậu ăn học, nay còn phải lo cho cậu từng miến ăn giấc ngủ, tuy vậy bà không bao giờ cáu gắt, Trung có phạm lỗi thế nào bà cũng nhẹ nhàng khuyên bảo, bởi lẽ bà hiểu rằng, Trung luôn nung nấu một ước mơ cháy bỏng, bốc rừng rực từng khoảnh khắc như ngọn lửa Cao Nguyên, cậu muốn trở thành một người chuyển phát, đi trên chiếc xe leo núi mà cậu ngắm mua từ lâu. Ước mơ tuy nhỏ bé đơn sơ nhưng lại tràn đầy niềm tin. Câu tin rằng mình có thể làm được tất cả. Những đêm trăng thanh, khi ba mẹ cậu còn đang mãi mê với các hợp đồng dài hạn hay những chi nhánh nhỏ của vựa cao su, câu nằm xuống, đầu gối lên đùi bà, chiếc quạt mo cũ kĩ sờn phai vì thời gian nhè nhẹ đưa từng làn gió mát qua hơi thở của cậu, chiếc quat mang tình cảm của bà, của những ngày cha cậu còn nhỏ. Trăng thật tròn và đẹp. Bà kể cho cậu nghe câu chuyện về chú cuội và chị Hằng. cậu hỏi bà:
Bà ơi, con có thể gặp
được chú cuội, chị Hằng hok bà?
Bà trả lời:
Nếu cháu bà ngoan, bà tin con sẽ gặp
được đấy
Bà ơi, vậy những
đốm sáng choi chói trên kia là gì vậy. Cháu lấy nó được không?đẹp quá!
Bàn tay nhỏ bé của cậu chỉ về phía những vì sao, lấp lánh.
Một hồi sau bà trả lời, Vẫn giọng
điệu ấm áp và đầy tình thương:
Cháu của bà ngoan. Những cái
đó người ta gọi là sao. Mỗi ngôi sao tượng trưng cho 1 người, nếu người đó sông tốt, ngoan, đối nhân xử thế đúng mực, thì ngôi sao sẽ sáng chói. Ngược lại, người nào chơi bời lêu lỏng,sống độc ác, xấu xa, không nghe lời cha mẹ, bỏ bê học hành, ngôi sao sẽ yếu dần rôi tắt hẳn.
Cháu sẽ cố gắng. Bà ơi mai mốt ngôi sao của cháu sẽ sáng nhất bấu trời
đêm bà ha!
Ánh mắt cậu ánh lên sự hạnh phúc, có lẫn có niềm hy vọng và ước mơ cao xa. Tương lai. Bà nhẹ nhàng:
Cháu cố gắng học, nếu cuối n
ăm cháu được loại giỏi, bà sẽ mua cho cháu chiếc xe đạp, ngoài của hàng chú Tư.
Có thật không bà? Ánh mặt cấu sáng rực lên, mặt trời như mọc và ban
đêm, câu ôm chầm lấy cổ bà, hai bà cháu vui vẻ kể cho nhau nghe nhiều câu chuyện trứoc khi đi vào giấc ngủ. Trăng tròn vành vạnh, khắc qua lá tre như một bức tranh nên thơ giữa màn đêm lạnh lẽo.
Gió vẫn
đưa từng hồi, réo vút.
Thời gian cứ thắm thoát trôi wa, rồi cũng tới ngày cậu nhận phiéu liên lạc. Loại giỏi. Sự phấn
đấu và nổ lực của cậu trong năm học vừa qua đã được trả công xứng đáng, bà đến bên cạnh đưa cho cậu một quyển sách, cậu nghĩ bà đã quên đi lời hứa bà đã hứa trong đêm đó,cậu buồn lắm giận bà nữa, cậu đã bật khóc khi nghĩ rằng bà không còn thương mình. Vài tháng sau, bà câu mất. Cậu không khóc nhiều vì còn giận bà, trước khi ra đi bà con dặn cậu:
Con….hãy…
đọc quyển…sách …đó nhé….bà tin ở con…sống tốt ….nha…con….
Đó là những lời cuối cùng câu nghe được từ người bà của mình.
-------------------
12 n
ăm sau khi câu đã đậu vào đại học, trong một lần dọn nhà để ăn mừng, câu vô tình thấy đưỡc quyển sách mà năm nào câu quảng đi vì dỗi. Nó cũ kỹ, nhiều trang đã bị mục nát và bui bặm. Câu lật nhẹ từng trang, bui rơi mỗi lúc một nhiều, câu như chết lặng người đi khi thấy một mảnh giấy ghi rằng: “Chiếc xe số 12, chủ nhân cậu Trung, hiệu MarTin leo núi, mua vào ngày 24-5-1994, của hàng Lê Tư, Số 18A- đường nguyễn Thị Minh Khai,quận 1" cùng lời nhắn: "Khi cháu nhân được món quà này, bà không biết bà con khỏe mạnh xem cháu chạy nó hay không, nhưng bà tin ở cháu , bà luôn biết rằng, cháu của bà là số 1,cháu giữ gìn cẩn thận, món quà nay là số tiền dành dụm bấy lâu của bà. Bà tự hào về cháu lắm!!"
Mặt
đất như đỗ sụp trước mặt cậu, câu không biết mình đang tỉnh hay đang mơ, cậu không tin rằng mình đã làm gì, nghĩ gì. Đôi chân không còn đứng vững được nữa, đầu gối cậu đỗ sụp xuống, cậu ao ứõc sống lại nhưng ngày ấy,câu ao ước gặp được bà cậu để nói một lời: "Con xin lỗi, bà ơi. Con thương bà lắm…!!!"
Nước mắt l
ăn dài trên đôi má……
Có những thứ rất gần với bạn, nó luôn tồn tại
để chờ một ngày nào đó bạn sẽ tìm ra. Đừng đánh mất niềm tin, hay tin rằng minh luôn có, có tất cả. Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là tìm kiếm nhưng cũng giúp con người tìm ra đồ vật mình cần trong vô vàn thứ đồ vật trên thế gian bao la…
Hùng tự sáng tác
Hahhahah

Tu Quoc Hung
Linh hồn mới
Linh hồn mới

Tổng số bài gửi : 28
Ngày tham gia : 27/05/2008

Về Đầu Trang Go down

Chuyen. Cam? dong^. ky` I Empty Re: Chuyen. Cam? dong^. ky` I

Bài gửi by PM91 Mon Jun 30, 2008 12:49 pm

Chiếc xe số 12, chủ nhân cậu Trung, hiệu MarTin leo núi, mua vào ngày 24-5-1994 <--- ơ 1994 có hiệu Martin à ??

truyện hay đấy ...
PM91
PM91
Ác quỷ
Ác quỷ

Tổng số bài gửi : 175
Ngày tham gia : 07/06/2008

Về Đầu Trang Go down

Chuyen. Cam? dong^. ky` I Empty Re: Chuyen. Cam? dong^. ky` I

Bài gửi by Tu Quoc Hung Mon Jun 30, 2008 3:33 pm

che^'ma`

Tu Quoc Hung
Linh hồn mới
Linh hồn mới

Tổng số bài gửi : 28
Ngày tham gia : 27/05/2008

Về Đầu Trang Go down

Chuyen. Cam? dong^. ky` I Empty Re: Chuyen. Cam? dong^. ky` I

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết