12-Lovely
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Một câu truyện

Go down

Một câu truyện Empty Một câu truyện

Bài gửi by Clover Tue Jul 01, 2008 10:26 am

Một câu truyện buồn

Hắn ngồi xuống cạnh ông già trên chiếc ghế băng đặt ở lối đi trong sân của dãy nhà. Ông già vẫn ngủ gật, cái đầu ghẹo sang một bên, dãi nhểu cả xuống áo khoác.
Lúc này đã sang tháng năm, bắt đầu vào hạ, cây cối đã nẩy mầm xanh mởn, bồ công anh nở sớm rải rác ven đường. Ông già đội một chiếc mũ lông cũ nát, áo ba đờ suy dạ xanh cứt ngựa đã chuyển sang mầu xám theo năm tháng cũng là cái lẽ thường của một lão Nga già đang chống chọi với tuổi tác và bệnh tật. Bên ngực trái ông già, nơi gần trái tim, ông đeo rất nhiều huân chương. Hắn nhìn rất nhanh, có hai cái huân chương cờ đỏ, một huân chương chiến tranh vệ quốc, một loạt huy chương huy hiệu kém tên tuổi khác và quan trọng nhất là một chiếc huân chương Lê nin.
Hắn rất quan tâm đến tấm huân chương Lê nin, nó là loại huân chương cao quí nhất của Liên xô, nó cũng là thứ có thể nấu chảy ra vàng.
- Ông già, dậy đi - Hắn lay lay người ngồi cạnh. Ông ta chỉ khẽ ngước mắt, vén cái vành mũ lông cho thoáng tầm nhìn rồi lại tiếp tục lắc lư với giấc ngủ ngày chập chờn trên ghế đá như thể không quan tâm đến sự có mặt của hắn.
- Này, đồng chí Hồng quân - Hắn đá đá vào chân ông già và gằn giọng như ra mệnh lệnh - Đồng chí hãy đứng dậy nhận lệnh của chủ tịch Stalin.
Lão già giật mình, cuống quýt dụi mắt, lấy tay quệt một cái ngang mồm chùi rãi rồi liêu xiêu đứng dậy.
- Stalin à? Stalin nào vậy? Ông ấy mất lâu rồi cơ mà - Lão già lẩm bẩm sau khi đã đứng nghiêm, cằm vểnh lên, hai tay bó sát vào sườn áo ba đờ suy và tỉnh ngủ hẳn - Ông ấy mất rồi và Liên xô cũng chẳng còn…
Giọng lão già đầy tiếc nuối.
- Vậy ông đeo cái kia làm gì? - Hắn trêu ông già.
- Nó là của tao, hôm nay là ngày kỉ niệm chiến thắng phát xít. À, mà mày còn trẻ lại là người nước ngoài, mày không thể biết được cuộc chiến đấu vĩ đại của dân tộc chúng tao.
- Của dân tộc ông thì tôi biết. Nó vẫn được cả thế giới ngưỡng mộ và ca ngợi đến tận ngày nay. Nhưng của ông thì tôi chưa biết, liệu có phải tấm huân chương kia ông mượn của lão già hàng xóm không qua khỏi mùa đông vừa rồi không?
- Láo, thế những cái này thì có phải của tao không? - Lão già hấp tấp và bực bội cởi những hàng khuy chìa tấm thân nhăn nheo với những vết sẹo lồi lõm chằng chịt. Lão lấy tay di di vào những vết sẹo trên người và lẩm bẩm - Trận Stalingrad đấy, tao là một trong những Hồng quân tử thủ với thành phố này.
- Thế vết sẹo nào đổi lấy cái huân chương này? - Hắn hỏi lão và chỉ vào chiếc huân chương Lê nin lấp lánh mầu vàng.
- Tất cả... tất cả... mày hiểu không, thậm chí cả cuộc đời của tao nữa. Mà thôi - lão già phẩy tay ra vẻ trịch thượng - mày trẻ con, biết gì mà hỏi.
- Tôi cũng từng là người lính - Hắn bảo ông già thế - Và tôi cũng rất hiểu những gì ông nói, vì tôi cũng đã qua chiến tranh.
- Mày đánh Mỹ à? - Ông già nhướn hẳn người sang phía hắn hỏi, rồi lại chùng người xuống, tự trả lời - Nhóc con, chiến tranh với Mỹ cũng trôi qua gần hai chục năm rồi còn gì. Lúc đó mày có khi chưa đẻ.
- Không, tôi không phải là lính đánh Mỹ, nhưng cũng là lính trận, mới đây thôi, cách đây vài năm. Tôi kể ra thế là muốn nói, tôi hiểu những gì ông đã trải qua trong chiến tranh, chứ không khoe công trạng với ông - Hắn thanh minh.
- Khà khà - Lão già cười rất sung sướng - Thế giờ mày làm gì?
- Tất nhiên là tôi phải làm một cái gì đó để sống, chứ không ngồi ngủ gật trên ghế đá như ông.
- Làm gì ở cái đất nước này? Bọn mày mua hết cả hàng hóa của bọn tao rồi còn gì. Cả tháng nay tao chưa biết mùi thịt.
- Tôi đi buôn huân chương.
- Để làm gì?
- Để nấu chảy thành vàng.
- Cái nào?
- Cái Lê nin. Ông bán chứ?
- Không đời nào - Lão già khẳng khái.
- Tôi sẽ trả giá cao.
- Là bao nhiêu?
- Ba trăm đô - Tôi rút mấy tờ đô ra phẩy phẩy cho lão già xem.
- Tiền Mỹ à? Chỗ này mua được những gì?
- Đủ bánh mì và vodka cho ông uống vài tháng không hết.
- Thế cơ à? Nhưng đây là chiến công của tao.
- Thì tùy ông thôi. Hoặc là ông cứ giữ lấy chiến công đó. Hoặc là lấy mẩu bánh này từ tôi?
- Bốn trăm nhé.
- Đấy là giá cuối, ông chả bán được cho ai đâu. Giá chung còn thấp hơn hai chục đô đấy.
- Thôi được - Lão già lập cập tháo huân chương, miệng hỏi - Tiền thật chứ?
- Thật! Tôi cũng là lính. Lính không lừa lính, lão hiểu chưa?
- Phải... mày nói phải - Lão già lẩm bẩm mân mê ba tờ đô la.
Hắn đút huân chương vào túi rồi tạm biệt lão chiến sỹ Hồng quân. Khuất qua dãy nhà rồi hắn vẫn còn nghe thấy tiếng lão nức nở: “Cả cuộc đời của tao đấy. Vậy mà chỉ có ba trăm đô la…”
Tự nhiên nước mắt hắn cũng chảy ra.

Sưu tầm
Clover
Clover
Ám ma
Ám ma

Tổng số bài gửi : 543
Tuổi : 32
Đến từ : Space
Ngày tham gia : 26/05/2008

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết